Phê bình Xã_hội_song_song

  • Trong tháng 1 năm 2007, nhà văn hóa học Wolfgang Kaschuba nhận xét trên tờ báo hàng ngày ở Berlin Der Tagesspiegel với tựa „Wie Fremde gemacht werden". Ông cho là từ Xã hội song song đưa tới một sự phân biệt về văn hóa. Nó gây cảm tưởng là có 2 nền văn hóa thống nhất, một là của chúng ta và cái thứ hai là của những người khác. Nó tạo nên cái cảm tưởng đây là một cuộc chiến tranh văn hóa giữa người Đức Ki tô và người di dân Hồi giáo. Nó làm cho người ta không thấy tới những sự gần gũi trong đời sống hàng ngày. Ông cho là trước đây vài năm, Đức đã phá vỡ một bức tường và không nên xây một bức tường mới.[3]
  • Theo Ahmad Mansour, nhà tâm lý học, giám đốc chương trình tại European Foundation for Democracy ở Brüssel và làm việc cho các dự án tại Heroes und Hayat ở Berlin về việc ngăn ngừa bạo động và chống lại việc quá khích hóa thanh thiếu niên Hồi giáo cho là "chắc chắn là có Xã hội song song. Mặc dù không có các cộng đồng di dân với các tòa án, cảnh sát và nhà thương riêng biệt, nhưng mà ở Đức có những người sống với và truyền bá các đặc tính, mà không theo như hiến pháp. Khi chúng ta thí dụ bàn về cơ cấu gia trưởng và về luật gia đình hoặc tình dục tự quyết, hầu hết những người nhập cư Hồi giáo cố gắng giải quyết các vấn đề như vậy trước hết trong gia đình. Và theo đó phụ nữ thường có ít quyền hơn nam giới." Lập trường về tự do tôn giáo và quyền bình đẳng của đức tin khác nhau có vấn đề ở nhiều người Hồi giáo bảo thủ. Ngay cả khi nó không quá bảo thủ, điều này có thể tạo điều kiện một nơi sinh sản cho sự phát triển của các biến thể cực đoan hơn. Trẻ em lớn lên trong các điều kiện này, có thể có những quan điểm mà không phù hợp với hiến pháp. Nhiều người thậm chí phát triển sự cảm thông với những người Hồi giáo quá khích và tệ nhất là một số người quay ra ủng hộ ISIL.[5]